Nhà bác Hai giàu, nhưng chưa cho ai thứ gì bao giờ. Ba má nó mượn bác
Hai mấy trăm ngàn đồng hồi nó đi viện, đến giờ vẫn chưa trả được. Thấy
ba má lo lắng, nó hỏi:
- Nhà bác đâu thiếu tiền, sao bác không cho mình luôn hả má?
- Giàu do công sức hai bác làm ra. Mình mượn thì phải trả chứ con, mình đâu đến nỗi ngặt mà phải xin?Dành dụm mãi cũng đủ, má sai nó mang tiền trả bác, nhân tiện biếu bác trái đu đủ vườn mới hái. Bác Hai đếm đi đếm lại mấy tờ giấy bạc:
- Ba má mày làm gì có tiền mà trả tao?
- Dạ, ba má con dành dụm, chị Hai con đi làm gửi về, con cũng đi lượm ve chai phụ vào.
- Vất vả không con?
Nó gãi đầu:
- Dạ, sơ sơ.
Bác Hai đặt trái đu đủ lên bàn thờ, bác mở tủ lạnh lấy mấy trái xoài bỏ vào bịch, đưa cho nó cùng xấp tiền:
- Mang về nói má lo cho chị em bây!
- Tiền má con mượn bác Hai mà?
- Tiền má bây mượn thì tao đòi. Còn tiền này tao cho, đâu có giống nhau.
Nó gãi gãi đầu, cũng có mấy tờ tiền đó, mà ý nghĩa không giống nhau chỉ vì người ta trao qua ,trao lại . Nó đón lấy bằng hai tay:
- Coi như con mượn bác số tiền này. Nhất định con sẽ trả!
Nó nhảy chân sáo về, giờ thì nó đã hiểu, vì sao bác Hai giàu.
Nguyễn Thị Thanh Bình
0 nhận xét:
Post a Comment