Bạn có để ý thấy: đức tin trong lòng sẽ thể hiện ra qua hành động. Chúa Jê-sus thường nhìn xem chúng ta cách đó.
Mác 12
41 Ðức Chúa Jêsus ngồi đối ngang cái rương
đựng tiền dâng, coi dân chúng bỏ tiền vào thể nào. 42 Có lắm người giàu
bỏ nhiều tiền; cũng có một mụ góa nghèo kia đến bỏ hai đồng tiền ăn một
phần tư xu. 43 Ngài bèn kêu môn đồ mà phán rằng: Quả thật, ta nói cùng
các ngươi, mụ góa nghèo nầy đã bỏ tiền vào rương nhiều hơn hết thảy
những người đã bỏ vào. 44 Vì mọi kẻ khác lấy của dư mình bỏ vào, còn mụ
nầy nghèo cực lắm, đã bỏ hết của mình có, là hết của có để nuôi mình.
Ai đã nghèo mà vẫn có lòng dâng hiến thì thật quí giá, người đó đúng
là có đức tin và yêu mến Chúa thật lòng. Thường thì người yếu đức tin
hay ích kỷ, hẹp lòng hẹp dạ. Cái nghèo có thể ăn vào đầu của người ta,
thành nếp nghĩ hèn. Như chuyện xe chở hàng bị đổ trên đường phố, có
những người dừng lại không để giúp mà xúm vào tranh nhau hôi của.
Nếp nghĩ nghèo có làm cho bạn trở nên ích kỷ? Chỉ muốn được giúp mà
chẳng nghĩ đến việc giúp người khác? Chỉ muốn cầu nguyện và được nhận từ
Chúa mà chẳng bao giờ quan tâm đến việc hầu việc Ngài?
Nhưng vẫn có nhiều người không để cái nghèo khó bóp nghẹt được lòng
của mình. Là những ai dù đang còn thiếu thốn mà vẫn giữ đức tin và tư
cách người cơ-đốc, không chỉ bo bo lợi ích cá nhân, vẫn luôn quan tâm
giúp đỡ mọi người, vẫn trung tín bền bỉ hầu việc Chúa. Như người phụ nữ
được Chúa khen trong đoạn Kinh thánh trên. NGHÈO NHƯNG LÒNG KHÔNG KHÓ.
Hãy để ý thêm một chi tiết quan trọng nữa. Người phụ nữ này không chỉ
nghèo mà còn góa chồng, như vậy là ngoài cái khổ của sự nghèo, bà còn
phải sống trong nỗi niềm của sự cô đơn. Phụ nữ thời đó thường phải sống
nhờ vào chồng, xã hội chưa bình đẳng và có nhiều cơ hội cho "phái yếu"
như ngày hôm nay. Cho nên mất chồng cũng là mất chỗ dựa và nguồn cung
cấp tài chính chủ yếu. Có thể vì thế mà bà góa này thật sự nghèo. Nghèo
và neo đơn.
Ai đã từng phải đơn độc vật lộn với khó khăn bất hạnh cuộc sống,
thường dễ bị tâm lý buồn tủi, thậm chí cay đắng và ghen tị với người
khác. Quen thương hại bản thân, oán trách mọi điều, mọi người, thậm chí
cả Đức Chúa Trời nữa, họ không còn nhiều lòng thông cảm và thương người.
Họ vô cảm với nỗi khổ của người khác, và cứng lòng chẳng nghe theo sự
động chạm dẫn dắt của Đức Chúa Trời để ban cho bất cứ điều gì cả.
Khủng hoảng của cuộc sống có làm cho lòng bạn trở nên cay đắng dữ dằn
không? Bạn có hay xét đoán trách móc người khác không? Bạn có ghen tị
với thành công của người ta, thầm trách Chúa vì hoàn cảnh mình, và làm
ngơ sự hầu việc Chúa cùng Hội thánh không?
Tại sao chúng ta lại phải nói đến vấn đề này? Bởi vì nếu lúc cuộc
sống gặp khó khăn, khổ cực, bị người khác làm tổn thương, bị bạn bè phản
bội, rất dễ để chúng ta hẹp lòng, cay đắng. Và khi để cay đắng lẻn vào
thì trái tim trở nên sắt đá, đức tin tiêu tán đi và lòng trông cậy thì
hao mòn. Bạn thôi không cầu nguyện, không hầu việc Chúa nữa, và sa vào
cái vòng luẩn quẩn bế tắc khiến cho cuộc sống mình càng khổ cực hơn. Rễ
cay đắng đâm ra trong lòng làm bạn mất phần ân điển. Khi đó có thể nói
rằng đời sống con người đó đã bị biến chất, trở nên ô uế, như Kinh thánh
đã cảnh báo:
Hê-bơ-rơ 12:15 Khá coi chừng kẻo có kẻ trật phần ân điển của Ðức
Chúa Trời, kẻo rễ đắng châm ra, có thể ngăn trở và làm ô uế phần nhiều
trong anh em chăng.
Hãy nhìn xem người phụ nữ này. Dù bà không có nhiều cơ hội để nếm
trải hạnh phúc ngang bằng với mọi người, bà vẫn không hề có trong lòng
mình sự buồn tủi oán thán. Bà cũng không hề để cho cái mặc cảm tự ti ảnh
hưởng đến lòng mình (vì người Do-thái cho rằng nghèo là sự rủa sả, cho
nên có sự thiếu tôn trọng người nghèo). Dù xung quanh có người giàu đến
dâng hiến nhiều hơn gấp trăm lần, điều đó chẳng ảnh hưởng đến đức tin và
lòng yêu mến Đức Chúa Trời của cá nhân bà. Vì thế cho nên chỉ với hai
đồng tiền ăn một phần tư xu, bà đã được Chúa đánh giá là đã dâng hiến
nhiều hơn tất cả.
Bây giờ chúng ta càng thấy rõ hơn vì sao người đàn bà góa nghèo này
được Chúa Jê-sus khen. Không phải vì Đức Chúa Trời chỉ thích người
nghèo, mà Ngài đánh giá đức tin đã giữ cho tấm lòng người phụ nữ này NEO
ĐƠN MÀ KHÔNG CAY ĐẮNG.
Điểm đặc biệt thứ ba mà chúng ta học được ở đây - đó là người phụ nữ
này biết nắm bắt cơ hội để hầu việc Chúa. Được đến đền thờ dâng hiến cho
Đức Chúa Trời, có thể đối với ai đó là chuyện chẳng mấy quan trọng,
nhưng với người phụ nữ này thì đây là cơ hội đến thờ phượng Chúa và bày
tỏ lòng tôn kính Ngài. Cho nên bà đã dâng hiến hết những đồng tiền cuối
cùng mình đang có trong tay. Dù điều bà đã đóng góp về số lượng không
thể bằng được ai, nhưng Chúa lại lấy câu chuyện của bà để làm tấm gương
mà dạy các môn đồ Ngài, và ghi lại trong Sách Thánh của Ngài để dạy cả
chúng ta nữa.
Hãy trân trọng và tận dụng mỗi cơ hội hầu việc Chúa, có thể bạn không
làm được gì nhiều, nhưng nếu bạn làm với tất cả tấm lòng mình cho Chúa,
thì Ngài sẽ đánh giá cố gắng của bạn thật xứng đáng. Vì điều bạn làm
thật sự sẽ động viên đức tin cho nhiều người khác.
Chắc bạn biết câu chuyện tòa nhà lớn vài ngàn chỗ ngồi của Hội thánh
Temple Baptist cùng với trường Đại học Temple ở Philadelphia, vào cuối
thế kỷ 19 đã được xây dựng trên một mảnh đất lớn, mà một người đã bán
lại cho Hội thánh chỉ với giá 57 xu. Nhưng đó không phải là 57 xu bình
thường, mà là của một cô bé nhà nghèo đã sớm qua đời vì bệnh tật, số
tiền đó đã được cô bé để dành với một tờ giấy xé nham nhở viết trên đó
vài dòng chữ nghoệch ngoạc của đứa trẻ: "Để giúp đỡ xây dựng một nhà thờ
lớn hơn cho nhiều đứa trẻ có thể đến Lớp học Trường Chủ nhật".
Thời Hội thánh MS Yonggi Cho ở Hàn Quốc xây dựng tòa nhà trong hoàn
cảnh khủng hoảng kinh tế vài chục năm trước, việc dâng hiến lúc đó rất
khó khăn, một bà cụ đã đòi đến phát khóc để được dâng tài sản cuối cùng
của mình là cái bát và đôi đũa, vì ngoài ra bà chẳng có gì nữa cả. Nhưng
điều đó đã cảm động lòng một doanh nhân bỏ tiền ra mua lại cái bát và
đôi đũa của bà, khơi mào cho phong trào dâng hiến của nhiều người khác
cho đến khi tòa nhà được xây xong.
Còn riêng tôi thì nhớ, một lần vừa kết thúc buổi thờ phượng tại Hội
thánh lớn người Nga, nơi chi hội Tin lành Mát-xcơ-va người Việt nam trực
thuộc, tôi đang ra về thì một phụ nữ lớn tuổi người Nga đến gặp. Bà đã
từng học cùng trường Kinh thánh với nhóm anh chị em người Việt nam, nên
chúng tôi có sự quen biết trước. Bà dừng tôi lại, hỏi thăm, rồi nói rằng
bà đang được Chúa cảm động cầu nguyện nhiều cho Hội thánh Việt nam và
người hầu việc Chúa. Người phụ nữ trung tín này đã âm thầm làm công việc
cầu thay mà Chúa đã kêu gọi bà, và qua đó giúp Hội thánh và người hầu
việc Chúa đứng vững vượt qua những áp lực và sự tấn công đúng trong giai
đoạn đó.
Bạn thân mến! Hầu việc Chúa không chỉ là việc dâng hiến, cũng không chỉ là việc bề nổi được nhiều người trông thấy.
Chúa muốn thấy điều quan trọng có ở trong lòng bạn, là thái độ tận tâm của đức tin, trong những việc bạn làm cho Đức Chúa Trời.
Dù việc bạn làm, trước mắt người ngoài chỉ là một phần tư xu.
Nhưng hãy nhớ, người nào biết giữ lòng mình trong đức tin, thì Đức Chúa Trời biết người đó.
Và Ngài sẽ chọn để giao cho người đó những công việc quan trọng hơn,
ban cho họ ân điển đặc biệt hơn, và kết nối những người như họ để cùng
nhau làm công việc Chúa. Nhưng đấy lại là câu chuyện người đàn bà góa
khác, dành cho bài viết khác rồi...
Nguyện xin ân điển Chúa luôn cảm động lòng mỗi chúng ta!
https://www.facebook.com/notes/quoc-hung-tran/điều-có-ở-trong-lòng-ngươi/10152388767865485
MS Quốc Hùng
Những hạt giống đức tin. 4-2014
Câu Chuyện Đức Tin, Đức Tin, Hành Động Đức Tin...
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
0 nhận xét:
Post a Comment