Ông ngoại Nybakken của tôi rất yêu đời - đặc biệt là khi ông lừa được ai đó. Những lúc như vậy, ông cười to hòa với cái giọng ồm ồm gốc Na-uy, ông giả vờ ngây thơ và ngạc nhiên kêu lên "Ồ, lại nữa rồi!" Nhưng có một ngày thứ bảy lạnh lẽo ở thành phố Chicago, ông ngoại cảm thấy Chúa đã "lừa" mình, và lần này ông không thể nào cười nổi.
Ông ngoại tôi làm nghề thợ mộc. Vào cái ngày đáng nhớ ấy, ông đang đóng một số thùng để đựng số quần áo mà Hội Thánh ông chuẩn bị gửi đến một cô nhi viện ở Trung Quốc. Trên đường từ nhà thờ về nhà, ông rờ lên túi áo tìm cặp kính, nhưng nó đã biến mất lúc nào không hay. Ông nhớ là hồi sáng mình đã cất nó vô túi áo, thế là ông lái xe quay lại nhà thờ để tìm, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy.
Khi ông nhẩm nhớ lại xem quá trình làm việc từ sáng đến giờ, ông hình dung được chuyện gì đã xảy ra. Cặp kính đã tuột khỏi túi áo lúc nào không hay biết, và rơi vào một trong những cái thùng đựng quần áo mà ông vừa mới niêm phong lại. Vậy là cặp kính mới toanh của ông đang trên đường đến Trung Quốc!
Sự chán nản của ông ngoại lên tới tột độ. Ông nghĩ tới sáu đứa con mà mình còn đang phải lo lắng, nuôi nấng ở nhà. Ông vừa mới mua cặp kính này ngay buổi sáng hôm đó với giá hai mươi đô-la!
"Thật là không công bằng," ông nói với Chúa một cách bực dọc khi đang lái xe về nhà. "Con đã trung tín dâng thời gian và tiền bạc để hầu việc Chúa, và bây giờ thì Chúa để cho chuyện như vầy xảy ra với con."
Nhiều tháng sau đó, ông giám đốc của cô nhi viện nọ có một kỳ nghỉ phép ở Hoa Kỳ. Ông muốn thăm hết tất cả những Hội Thánh đã giúp đỡ công việc Chúa ở Trung Quốc. Vào một buổi tối Chúa nhật, ông đến thăm và nói chuyện tại Hội Thánh nhỏ của ông ngoại tại Chicago. Hôm đó, ông ngoại và cả nhà vẫn ngồi ở hàng ghế quen thuộc, giữa hội chúng thưa thớt.
"Nhưng điều quan trọng hơn hết," ông nói, "tôi phải cảm ơn về cặp kính mà quý vị đã gửi cho chúng tôi năm ngoái. Quý vị thấy đó, chính quyền đã lục soát cô nhi viện, phá hủy mọi thứ, kể cả cặp kính của tôi. Lúc đó tôi thật sự tuyệt vọng."
"Thậm chí nếu như tôi có tiền, lúc đó cũng chẳng thể nào mua được cặp kính như vậy. Vì không thể nhìn rõ ràng, nên tôi cứ bị chứng nhức đầu hành hạ suốt ngày. Các cộng sự của tôi và tôi đã cầu nguyện rất nhiều về việc này. Rồi thì những thùng đồ của quý vị gửi đến. Khi nhân viên của tôi mở ra, họ thấy cặp kính nằm ngay phía trên."
Vị giáo sĩ ngừng lại ở đó khá lâu, đủ để lời nói của ông thấm vào lòng mọi người. Rồi vẫn với cái giọng rất lôi cuốn về điều kỳ diệu đó, ông nói tiếp: "Thưa quí ông bà anh chị em, khi tôi thử cặp kính đó, cứ như là nó được làm dành riêng cho tôi vậy! Tôi muốn cảm ơn quý vị thật nhiều về điều này!"
Mọi người lắng nghe, ai nấy đều cảm thấy rất hạnh phúc về cặp kính kỳ diệu đó. Nhưng mọi người nghĩ có lẽ vị giáo sĩ đã nhầm lẫn Hội Thánh của họ với một Hội Thánh nào khác. Vì thật ra chẳng có cặp kính nào nằm trong danh sách những đồ cứu trợ được gửi ra nước ngoài cả.
Ngồi im lặng ở phía sau, với dòng nước mắt chảy dài trên má, ông ngoại tôi - một người thợ mộc bình thường - nhận ra được Người Thợ Cả đã sử dụng cuộc đời ông một cách lớn lạ thể nào.
Câu hỏi suy gẫm
Bạn có bằng lòng để Chúa sử dụng cuộc đời mình theo ý Ngài muốn không?
Bạn có bao giờ kinh nghiệm được sự trả lời mầu nhiệm của Chúa trên đời sống bạn chưa? Xin hãy chia sẻ kinh nghiệm đó để khích lệ anh em chúng ta trong Chúa.
Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
Esai 64:8
Hỡi Đức Giê-hô-va, dầu vậy, bây giờ Ngài là Cha chúng tôi! Chúng tôi là đất sét, Ngài là thợ gốm chúng tôi; chúng tôi thảy là việc của tay Ngài.
0 nhận xét:
Post a Comment