Quả trứng của Jeremy
Jeremy sinh ra trong một thân thể
không lành mạnh như những đứa trẻ khác, cậu bé bị chậm phát triển về
trí óc và mang trong người một căn bệnh bẩm sinh hiểm nghèo, nó đang
từng ngày làm cho cậu chết dần chết mòn đi. Tuy vậy, ba mẹ Jeremy vẫn
cố gắng đem đến cho cậu bé một cuộc sống bình thường nhất có thể được,
và họ đã gửi cậu vào trường tiểu học Theresa.
Tuy đã được 12 tuổi, Jeremy vẫn chỉ
học lớp hai, cậu bé dường như không thể tiếp thu được bài học. Cô giáo
của cậu, Doris Miller, thường phải phát cáu với cậu bé. Cậu bé thường
ngồi không yên một chỗ, cứ vặn vẹo người trên ghế, mũi thì thò lò, và
hay làu bàu những âm thanh khó chịu mà không ai hiểu. Cũng có đôi lần
khác, cậu bé nói rõ ràng rành mạch, và đó là những lúc ánh sáng đã
chiếu xuyên qua được cái đầu tối tăm của cậu. Nhưng hầu hết là Jeremy
làm cho cô giáo của cậu bực mình nhiều hơn.
Một ngày nọ, cô giáo gọi cho ba mẹ
cậu bé và mời họ đến trường để trao đổi ý kiến. Khi ông bà Forester, ba
mẹ của Jeremy, ngồi yên lặng trong căn phòng học vắng vẻ, cô Doris mới
bảo họ, "Jeremy thật sự không thuộc về chỗ này đâu, cậu bé thuộc về
một ngôi trường đặc biệt. Thật không hợp lý cho cậu bé khi phải học với
những bạn bè nhỏ tuổi hơn, mà chúng nó lại không hề có vấn đề nào về
chuyện tiếp thu bài vở cả. Tại sao mà chúng ta lại phải bắt cậu bé học
chung với 19 đứa bạn nhỏ hơn cậu đến 5 tuổi!"
Bà Forester khóc rấm rức trong khi ông chồng trả lời.
"Cô Miller à, thật ra chúng tôi cũng
muốn gửi cháu đến trường cho trẻ đặc biệt, nhưng khổ là gần khu này
không có trường loại đó. Jeremy sẽ bị sốc nặng nếu như chúng tôi không
cho cháu đến trường này nữa. Chúng tôi biết cháu nó rất thích đi học ở
đây."
Doris ngồi thừ ra sau khi nhà
Forester ra về, cô cứ nhìn chằm chằm vào những bông tuyết đang rơi
ngoài cửa sổ. Cái lạnh giá như thấm vào trong lòng cô. Cô cũng muốn
thông cảm với gia đình Forester. Dù sao đi nữa, con trai họ đang mang
một căn bệnh hiểm nghèo. Nhưng thật là bất hợp lý khi giữ cậu bé trong
lớp học này. Cô còn lũ trẻ để giảng dạy, trong khi Jeremy ở đó như là
một vật cản. Hơn nữa, cậu bé sẽ chẳng bao giờ học đọc hay viết được đâu.
Tại sao phải tốn thêm thời gian mãi như vậy?
Khi Doris đang cân nhắc vấn đề ấy,
thì có một sự cáo trách trong lòng cô. Cô buột miệng nói lớn, "Ôi Chúa
ơi, con đang ở đây than phiền, trong khi vấn đề của con thật chẳng là
gì cả so với nan đề của gia đình khốn khổ đó! Xin Chúa hãy giúp con có
thêm lòng yêu thương và sự kiên nhẫn với Jeremy!"
Từ hôm đó trở đi, Doris cố gắng để làm lơ đi những tiếng ồn và những ánh nhìn vô hồn của cậu bé.
Một ngày kia, cậu bé khập khiễng đi
đến bàn cô giáo, cậu kéo lê cái chân tật nguyền theo sau... "Con thương
cô lắm, cô Miller ơi," cậu bé kêu to đến nỗi cả lớp đều nghe thấy.
Những đứa trẻ khác khúc khích cười, và mặt Doris bắt đầu đỏ lên. Cô lắp
bắp, "Tại... sao... vậy... à, điều đó thật dễ thương, Jeremy. Bây giờ
con ngồi xuống ghế đi nào..."
Mùa xuân đến và những đứa trẻ háo
hức chờ mùa lễ Phục sinh sắp đến. Doris kể cho chúng nghe câu chuyện về
Chúa Jesus, và rồi để nhấn mạnh về cuộc sống mới, cô đưa cho mỗi đứa
trẻ một quả trứng bằng nhựa. Cô nói với bọn trẻ, "Bây giờ, cô muốn các
con đem quả trứng này về nhà, các con sẽ bỏ cái gì đó vào bên trong để
thể hiện về cuộc sống mới. Và ngày mai các con mang vào lớp cho cô chấm
điểm. Các con có hiểu không? "Dạ hiểu, cô Miller!" Bọn trẻ trả lời rất
phấn khởi - chỉ trừ Jeremy.
Cậu bé lắng nghe chăm chú, đôi mắt
không hề rời khỏi khuôn mặt cô giáo. Cậu chẳng gây ra tiếng động nào,
ngay cả những tiếng ồn quen thuộc của cậu. Nhìn Jeremy, cô Doris tự hỏi
không biết cậu bé có hiểu những gì cô vừa kể về sự chết của Chúa Jesus
và sự phục sinh của Ngài không? Không biết cậu có hiểu bài tập về nhà
mà cô vừa giao cho cả lớp không? Có lẽ cô nên gọi điện thoại về nhà cho
ba mẹ cậu, và giải thích về bài tập về nhà kia.
Tối ấy, cái bồn rửa chén ở nhà Doris
bị hư. Cô phải gọi chủ nhà đến và đợi hàng giờ để ông ta đến và giúp cô
sửa lại. Sau đó, cô còn phải đi chợ mua rau quả, phải ủi áo quần cho
ngày mai đi dạy, và còn soạn bài kiểm tra từ vựng cho bọn trẻ vào ngày
mai. Thế là cô quên mất chuyện gọi điện thoại cho ba mẹ Jeremy.
Sáng hôm sau, 19 đứa trẻ đến trường,
chúng cười đùa và nói chuyện với nhau khi lần lượt bỏ quả trứng của
mình vào cái rổ to trên bàn cô giáo Miller. Sau tiết học toán là giờ để
mở những quả trứng.
Trong quả trứng đầu tiên, Doris thấy
một bông hoa, "Ồ đúng rồi, một bông hoa chắc chắn là dấu hiệu của một
đời sống mới," cô nói. "Khi cây cối đâm chồi từ mặt đất, chúng ta biết
mùa xuân đang đến." Một bé gái ngồi ở hàng đầu vẫy vẫy tay.
"Đó là quả trứng của con đó cô Miller," nó la lớn lên.
Quả trứng kế tiếp chứa một con bướm
bằng nhựa, nhưng nhìn giống thật lắm. Doris cầm nó đưa lên. "Các con
biết rằng cái kén đã thay đổi và trở thành con bướm rất xinh đẹp. Đúng
rồi, đó cũng biểu hiện cho một cuộc sống mới." Judy mỉm cười tự hào và
nói, "Cô Miller, đó là quả trứng của con đó."
Kế tiếp, Doris tìm thấy một cục đá có
rêu mọc trên đó. Cô giải thích rằng rêu cũng biểu hiện cuộc sống, và
Billy từ cuối lớp nói lên, "Ba con giúp con làm đó cô!", mặt cậu thật
rạng rỡ.
Rồi Doris mở quả trứng thứ tư. Cô
ngạc nhiên. Quả trứng trống không! Chắc chắn nó của Jeremy rồi, cô
nghĩ, và đương nhiên là nó đã không hiểu cô hướng dẫn cái gì ngày hôm
qua cả. Chỉ tại cô quên mất, không gọi cho ba mẹ cậu bé.
Bởi vì cô không muốn làm cho cậu bé
xấu hổ, cô lặng lẽ để quả trứng một bên và tiếp tục lấy một quả trứng
khác trong rổ. Đột nhiên, Jeremy nói to, "Cô Miller ơi, sao cô không
nói gì về quả trứng của con hết?" Bực mình, Doris trả lời, "Nhưng mà
Jeremy - quả trứng của con trống không, chẳng có gì bên trong cả!" Cậu
bé nhìn vào mắt cô giáo và trả lời nhỏ xíu, "Vâng ạ, nhưng mà mộ của
Chúa Jesus cũng trống không như vậy mà."
Thời gian như ngừng trôi. Doris im
lặng hồi lâu mới có thể nói tiếp. Cô hỏi cậu bé, "Nhưng con có biết tại
sao mộ của Chúa lại trống không hay không nào?"
"Ồ vâng, con biết!" Jeremy kêu lên. "Chúa Jesus bị đóng đinh chết và bị bỏ vào đây. Rồi Cha của Ngài làm cho Ngài sống lại!"
Chuông hết tiết học vang lên. Khi
những đứa trẻ hào hứng chạy ra ngoài sân chơi, Doris khóc. Cái lạnh giá
trong tâm hồn cô tan đi hoàn toàn.
Ba tháng sau đó, Jeremy mất. Những
ai đến thăm viếng tang lễ đều ngạc nhiên khi thấy 19 quả trứng đặt trên
quan tài của cậu bé, tất cả đều trống không.
Suy gẫm
=========================================
Chúa đã chết trên thập tự giá để chuộc tội cho bạn và tôi, và Ngài cũng đã từ kẻ chết sống lại để chúng ta được sống.
Bạn có chia sẻ niềm vui Chúa sống cho người khác chưa?
(MÓN SOUP TÂM LINH)
- Blogger Comment
- Facebook Comment
Subscribe to:
Post Comments
(
Atom
)
0 nhận xét:
Post a Comment